Chiều mồng 7 tết tại Khoa cấp cứu bệnh viện Ung bướu Nghệ An vang lên những tiếng khóc nức nở của một bé trai gầy nhỏ. Đó là tiếng khóc của cháu Nguyễn Đình Vũ Lân năm nay vừa lên 8 tuổi đang ngày đêm vật lộn trong đau đớn vì căn bệnh Ung thư nguyên bào thần kinh. Nhìn thân hình ốm yếu của Lân không ai cầm nổi nước mắt.
U nguyên bào thần kinh (neuroblastoma) là một khối u phôi của hệ thần kinh tự động, ở đó tế bào khởi đầu là tế bào tiền thân đang phát triển và chưa biệt hóa xuất phát từ mô mào thần kinh. Chính vì thế, u NBTK thường xảy ra với các trẻ em rất nhỏ, độ tuổi trung bình cho chẩn đoán là khoảng 17 tháng; đây chính là loại ung thư phổ biến nhất được chẩn đoán trong năm đầu tiên của cuộc đời. Tỷ lệ mắc mới của u NBTK là 10,2/1 000 000 trẻ dưới 15 tuổi.
Lân sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình nghèo thuộc xã Hưng Trung, huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An. Gia đình Lân có 7 thành viên, ông nội năm nay đã 70 tuổi bị bệnh thần kinh. Bà nội bị ung thư vú cách đây đã 5 năm và vừa mới mất 1 tháng. Vợ chồng anh Hạnh (bố cháu Lân) còn phải nuôi một người chú bị nhiễm chất độc màu da cam. Chú không đi lại được nên mọi sinh hoạt đều phải có người giúp đỡ. Nguồn sống của cả đại gia đình chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng nơi ngày ngày vợ chồng anh Hạnh lam lũ.
Đến tháng 5/2018, thấy Lân liên tục kêu đau râm ran ở vùng bụng và lưng, vợ chồng anh Hạnh liền đưa cháu đến khám ở bệnh viện huyện Hưng Nguyên. Thấy có điều bất thường, các bác sĩ cho cháu chuyển tuyến. Lo có chuyện chẳng lành anh chị quyết định đưa Lân ra Bệnh viện Nhi Trung ương để khám. Tại đây, Lân chẩn đoán bị U nguyên bào thần kinh. Ngày bác sĩ thông báo kết quả, anh chị không tin vào tai mình “Con tôi còn quá nhỏ, sao nó có thể bị ung thư được chứ?”.
Anh Hạnh chia sẻ trong nước mắt “Gia đình tôi vốn đã nghèo khổ. Bà nội vừa mới mất. Giờ cháu lại như thế này. Khó khăn này chồng chất khó khăn kia. Vợ chồng tôi không biết làm thế nào để vượt qua. Chúng tôi chỉ mong có thể cứu được con mình dù phải trả giá như thế nào”.
Nhưng dường như ông trời đã không nghe thấu lời khẩn cầu của anh Hạnh, Lân không thể điều trị bằng phương pháp phẫu thuật bởi sức khỏe quá yếu. Hiện tại, cháu phải nằm một chỗ, chân yếu nên không thể di chuyển được. Bệnh của Lân đã di căn qua các bộ phận khác và sức khỏe của em ngày càng suy kiệt.
Từ ngày bị bệnh, Lân đã không còn được tới trường, không còn được chơi đùa với bạn bè cùng trang lứa. Cuộc sống của em giờ chỉ quẩn quanh chiếc giường bệnh cùng những mũi tiêm, liều thuốc để hy vọng có thể kéo dài sự sống thêm ngày nào hay ngày đó.